Subscribe
to our newsletter
KINH THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN
KHAI KINH
Đức Thái Thượng dạy rằng: Thiên cảm ứng này,
Ngày tụng một biến, diệt tội tiêu khiên.
Trì tụng một tháng, phúc lộc tràn đầy.
Hành trì một năm, thọ mạng dài lâu.
Tin làm bảy năm, thất tổ siêu thăng.
Hành trì không mỏi, dễ thành Thánh đạo.
CHƯƠNG 1: MINH NGHĨA
Đức Thái Thượng đã dạy: Họa phúc vốn không cửa,
Lòng người chiêu cảm thôi, Quả báo thiện hay ác,
Như bóng theo sát hình, Hình ngay thì bóng thẳng.
CHƯƠNG 2: GIÁM SÁT
Trời đất có vị thần, giám sát về tội lỗi,
Tùy tội nặng hay nhẹ, định thọ mạng ngắn dài,
Thọ mạng bị tổn giảm, ắt gặp cảnh nghèo cùng,
Chiêu cảm nhiều hoạn nạn, sống không thể ung dung,
Người người đều oán gét, khó tránh khỏi hình tai,
Điều lành liền xa lánh,
Sao xấu họa hoạn đến, mạng hết chết cận kề.
Lại có thần Tam Thai, giám sát về tuổi thọ,
Cùng Bắc Đẩu Thần quân, chiếu xét tội lỗi người,
Ngự trên đầu thế nhân, ghi chép hết thảy tội,
Mạng theo đó mà giảm,
Một kỷ mười hai năm, một toán cả trăm ngày.
Tam thi thần trong thân, ngày Canh Thân báo cáo,
Tâu Ngọc Hoàng Thượng Đế, tội lỗi của người đời,
Đến cuối mỗi tháng qua, Táo Quân Ngài cũng vậy,
Tấu trình tại Thiên tào, bẩm báo việc trần gian,
Phàm những ai có tội, nặng trừ mười hai năm,
Nhẹ giảm một trăm ngày, gieo nhân nào quả nấy.
Hết thảy các tội lỗi, lớn nhỏ hàng mấy trăm,
Vì thế muốn sống lâu, phải tránh xa tội lỗi.
CHƯƠNG 3: TÍCH THIỆN
Phàm sự việc ở đời, hợp với lẽ thì tiến,
Trái đạo phải tránh xa, đường tà không thể bước,
Dù phòng kín không người, tà niệm quyết chẳng khởi.
Phải tích công bồi đức, thương yêu cả muôn loài,
Trung thành với tổ quốc, hiếu thảo với mẹ cha,
Anh thương và em kính, thảy bắt đầu nơi ta,
Mình phải làm được trước, mới mong cảm hóa người.
Cô nhi và quả phụ, nên cứu giúp yêu thương,
Trên kính bậc lão thành, dưới bảo ban trẻ nhỏ,
Thấy côn trùng cây cỏ, không tổn hại vô tình.
Thương hại kẻ làm ác, mừng thấy người làm lành.
Cứu người khi cấp bách, giúp người lúc khó khăn,
Nhìn thấy người thành công, vui như mình làm được,
Khi thấy người thất bại, mình cũng buồn khác chi.
Không nên bàn khuyết điểm, chỗ kém cỏi của người
Khoe khoang tài năng mình, đó là việc nên tránh.
Ngăn chặn người làm ác, tuyên dương việc thiện lành,
Phần hơn dành cho người, ít riêng mình giữ lấy,
Chịu nhục vẫn không oán, được người trọng thì lo,
Thi ân không cầu báo, cho người chớ hối tiếc.
CHƯƠNG 4: THIỆN BÁO
Người tích đức hành thiện, mọi người đều kính nể,
Trời phù hộ cho họ, phúc lộc theo bên họ, không cầu mà tự đến.
Tà thần và ác quỷ, tất sẽ tự tránh xa,
Thần linh luôn bảo hộ, vạn sự ắt vẹn toàn,
Cho đến thành Thần Tiên, đều có thể làm được,
Nếu muốn làm Thiên Tiên, nghìn ba trăm điều thiện.
Nếu muốn làm địa Tiên, cần ba trăm việc lành.
CHƯƠNG 5: CHƯ ÁC (Phần Thượng)
Ác là việc phi nghĩa, trái đạo, trái lương tâm,
Dùng thủ đoạn độc ác, cho đó là tài năng,
Nhẫn tâm và tàn bạo, mưu toan hại người hiền.
Thầm khinh khi cha mẹ, bất kính với thầy cô,
Bất trung với chức phận, gạt gẫm người ngây ngô,
Chê bai bạn đồng học, công kích cả họ hàng,
Cang cường vô nhân đạo, hiểm ác đến bạo tàn
Xảo trá và hư nghụy, tráo trở đến đảo điên,
Bất chấp lẽ đúng sai, hành xử không thích đáng,
Ngược đãi và cướp công, của những kẻ dưới quyền,
Nịnh hót người bề trên, đón ý để trục lợi,
Thọ ân không biết cảm, gặp oán mãi ôm lòng.
Không kính Trời thương dân, mà sanh tâm khinh miệt,
Dựng chuyện làm nhiễu loạn, nền chính trị nước nhà,
Khen thưởng kẻ phi nghĩa, trừng phạt người vô can,
Giết người hòng đoạt của, sát hại kẻ đầu hàng,
Mưu hại người mất chức, chiếm đoạt địa vị người,
Hãm hại người chính trực, bài xích người hiền lương,
Lăng nhục kẻ cô nhi, bức hại người góa phụ,
Bất chấp các luật lệ, nhận hối lộ của người,
Điều thẳng cho là cong, cong thì cho là thẳng,
Lỗi nhẹ thì xét nặng, khiến người chịu hàm oan,
Thấy kẻ sắp thụ hình, không sót còn sân nộ,
Biết lỗi vẫn không sửa, thấy điều thiện chẳng làm,
Mình đã mắc tội rồi, còn liên lụy người khác.
Tài năng và pháp hay, đem lợi ích cho đời,
Nếu mình đã học rồi, nên mau đi truyền bá,
Cản trở người truyền bá, tâm lượng ấy hẹp hòi.
Phỉ báng bậc Thánh hiền, hãm hại người đạo đức.
Dùng tên nhọn săn đuổi, chim thú thảy kinh hoàng,
Phá nát cả tổ hang, côn trùng trong gò đất,
Rung cây chim hoảng sợ, không còn chỗ tựa nương,
Nhẫn tâm lấp ổ hang, tổ chim bị lật úp,
Phá thai và hại trứng, còn tội ác nào hơn.
Mong nhìn thấy khuyết điểm và thất bại của người,
Nhìn thấy việc sắp thành, tìm mọi cách hủy hoại.
Hại người khác lâm nguy, để cho mình an ổn,
Khiến người khác hao tốn, hòng trục lợi cho mình.
Mua bán trao đổi hàng, đem xấu tráo cái tốt,
Vì ân oán riêng tư, phá bỏ điều công đạo.
Tài năng của người khác, trộm lấy làm của mình,
Còn thiện hạnh của người, tìm mọi cách dìm lấp.
Thấy người có điều xấu, phô bày và rêu rao,
Việc riêng tư của người, bới móc rồi truyền rao.
Tài vật của người khác, làm phung phí tiêu hao.
Phá hoại tình cốt nhục, làm người thân chia ly.
Khiến tương tàn bất hòa, đó là điều cực ác.
Đồ vật người yêu quý, nghĩ mọi cách đoạt xâm,
Chiếm làm của riêng mình, nào khác gì cường đạo.
Thấy kẻ làm bất chính, còn giúp sức một tay,
Gặp được thời vận may,mặc tình làm mưa gió,
Hủy nhục người để mong, phần thắng cho riêng mình.
Người nông phu cực khổ, cây lúa mới trổ bông,
Không biết tiếc công trồng, còn sanh tâm phá hoại.
Hôn nhân duyên đã định, vì tham sắc tư thù,
Chiếm đoạt hoặc chia ly, trời không dung việc ấy.
Kẻ tiểu nhân mới phất, vội vênh mặt với người,
Việc làm thiếu lễ này, là điềm làm tổn phước.
Kẻ mắc lỗi phạm tội, may mắn được thoát thân,
Không một chút ăn năn, vẫn chứng nào tật nấy.
Ân đức người bố thí, mạo nhận làm của mình,
Mình làm chuyện bất lương, thì gán cho người khác.
Năng lực vốn không có, dùng tiền bạc để mua,
Vô sỉ cầu hư danh, còn mong người tán thưởng.
Lòng người vốn nham hiểm, mặt tỏ vẻ thiện lương,
Nụ cười nở trên môi, dao sắc giấu trong lòng.
Đối với người tài năng, mình chủ tâm mai một,
Cái dở của bản thân, trăm phương nghìn cách giấu.
Lợi dụng thế lực lớn, ức hiếp đầy đọa người,
Dung túng kẻ ác nhân, tổn hại người vô tội.
Áo quần dùng che thân, công người may vất vả,
Mặc rách thì nên vá, chớ lãng phí xa hoa.
Loài vật có sinh mạng, cũng trân quý như mình,
Trời có đức hiếu sinh, ta mặc tình nung nấu.
Thời xưa đấng Thiên tử, còn tự mình canh nông,
Nay ngũ cốc gieo trồng, ta nỡ nào lãng phí,
Những công trình kiến trúc, đừng lao dịch nhân dân,
Xây cung điện nguy nga, riêng mình vui hưởng lấy.
Giàu nghèo vốn sẵn mệnh, của phi nghĩa giàu đâu,
Tham tài mưu hại người, di họa đến đời sau.
Thủy tai cùng hỏa tai, người dân ai cũng sợ,
Hiểu được điều này rồi, không phóng hỏa đốt nhà, đê điều xin chớ phá.
Sự nghiệp người gây dựng, vốn đã sẵn quy mô,
Gây rối loạn nhiễu nhương, mong công người sụp đổ.
Phá hỏng các công cụ, khiến người không thể dùng,
Tâm địa nhỏ nhen ấy, trời đất ắt khó dung.
Nhìn thấy người vinh hiển, mong cho bị lưu đày,
Nhìn thấy người giàu sang, cầu mong cho tàn mạt,
Nào đâu hay phước báo, do tu tích khi xưa,
Không làm thiện đời này, đời sau làm sao hưởng.
Nhìn thấy người nhan sắc, tâm liền khởi lòng tà,
Cổ nhân đã dạy ta, vạn ác dâm số một.
Thế nên phải cẩn trọng, ngay ở chỗ không người,
Khởi một niệm tà thôi, qủy thần đều biết rõ.
Phòng sắc như phòng cọp, ấy đáng bậc trượng phu.
Lúc mình gặp khó khăn, mượn tài vật của người,
Đến lúc khấm khá rồi, khởi tâm tham không trả,
Bởi không tin nhân quả, mong người chóng chết đi,
Nào biết có luân hồi, làm trâu bò trả nợ.
Bậc chí nhân quân tử, tâm ít muốn không cầu,
Vui với thú thanh tao, không oán nên thường lạc.
Kẻ tiểu nhân bạc ác, tâm đa dục đa cầu,
Nếu không thỏa tham cầu, trở mặt sinh lòng oán.
Thế gian ai hoàn mỹ, không mắc lỗi phạm sai,
Thấy chỗ người kém khuyết, chớ chỉ trích vội vàng,
Dùng lòng tha thứ mình, mà khoan dung người khác.
Xem thấy người lùn xấu, tướng mạo chẳng vẹn toàn,
Khiếm khuyết hết ngũ quan, phải sanh tâm thương xót,
Bằng chế giễu nhạo báng, cười cũng chẳng được lâu,
Đời này và đời sau, gieo nhân gì quả đó.
Thấy người có tài năng, không sanh tâm hoan hỷ,
Ngược lại còn đố kỵ, mưu kế đè ép người,
Tài năng ấy chôn vùi, không được ra thi thố.
CHƯƠNG 6: CHƯ ÁC (Phần Hạ)
Dùng bùa ngải tà thuật, yểm chú hãm hại người,
Tội nghiệp ấy tày trời, đời sau đọa địa ngục.
Thực vật như động vật, đều cũng có tánh linh.
Ta phải biết yêu thương, không mặc tình dẫm đạp.
Trăm năm cây cổ thụ, hấp tinh hoa đất trời,
Phun thuốc diệt cây rồi, tâm từ bi tổn mất.
Với lời thầy răn dạy, không cung kính tiếp thu,
Mà giận quá hóa thù, đây là phường bất tiếu.
Bất hiếu với cha mẹ, xung đột với người trên,
Ngỗ nghịch chẳng nể tình, người trời đều trừng phạt.
Tâm ỷ mạnh hiếp yếu, cưỡng đoạt tài vật người,
Bất chấp lý và tình, chính là phường cướp bóc.
Kẻ ham danh hám lợi, chỉ muốn đoạt của người.
Để có được giàu sang, cướp người hòng đoạt của.
Dùng thủ đoạn xảo trá, mong thăng tiến chức quan,
Khi được tước vọng rồi, thưởng phạt không công chính.
Phóng đật và hưởng lạc, quá độ sẽ sinh bi,
Lộc tận thì nhân vong, phước chớ nên hưởng hết.
Đối người hầu cấp dưới, chớ ngược đãi bạo hành,
Lời ân cần khuyên dạy, họ không dễ phản mình.
Người gặp lúc sợ lo, ta an ủi vỗ về,
Chớ thừa cơ khủng bố, nhân đức thảy còn đâu.
Gặp việc không như ý, chớ oán trời trách người,
Phước phận mỏng nơi mình, do nhân xưa đã tạo.
Tiết trời xấu hoặc tốt, mưa thuận hay gió hòa,
Ắt do ở tâm ta, chớ oán mưa giận gió.
Gây tạo chuyện thị phi, để hai bên thưa kiện,
Mình đứng giữa trục lợi, trời cao ắt khó dung,
Mưu mô lập băng đảng, mong nước loạn tranh quyền,
Đâu hay xã tắc biến, nhà mình cũng chẳng yên.
Nghe lời của thê thiếp, như mật ngọt rót tai,
Lời cha mẹ dạy ta, lại mặc tình làm trái,
Phận làm con lỗi đạo, sao tránh khỏi tai ương.
Bằng hữu thưở hàn vi, giữ vẹn tình sau trước,
Nghĩa tào khang chung thủy, có trăng chớ quên đèn,
Quân tử và tiểu nhân, hình dung tuy chẳng khác,
Khác ở chỗ dụng tâm, quang minh hay ám muội,
Người quân tử chính trực, lời nói để lợi người,
Miệng Phật mang tâm xà, là tiểu nhân gian ác.
Thân làm quan phụ mẫu, bóc lột nhũng nhiễu dân,
Dối gạt đến quân vương, lưới trời e khó thoát.
Miệng người dễ phạm lỗi, ác khẩu bịa đặt lời,
Lưỡi ác nghiệp hại người, không xương như dao sắc.
Hủy báng và hại người, lại cho mình chính trực,
Mạo phạm cả thần linh, tự nhận mình ngay thẳng.
Bỏ thuận đi theo nghịch, trái đạo lý luân thường,
Cốt nhục chẳng hề thương, với người thì hậu hỹ.
Tâm tính chuyện trái sai, thân làm chuyện tồi tệ,
Còn cầu Trời và thần, chứng giám cho việc đó,
Đã ôm lòng bất chính, đất trời nào chứng cho.
Bố thí cho người rồi, lòng lại sinh hối hận,
Mượn tài vật không trả, đời sau đội sừng đền.
Người không biết an phận, hướng ngoại vọng tâm cầu,
Đâu hay vạn pháp kia, thảy đều do tâm tạo.
Kẻ dâm dục quá độ, tinh khí thảy đều suy,
Sinh con ra ngu đần, còn tổn thương âm đức.
Lòng dạ vốn nham hiểm, ngoài mặt giả hiền từ,
Khác nào loài hổ lang, độc thua gì rắn rết.
Thức ăn không tinh sạch, mang mầm bệnh cho người,
Nếu tặng hoặc bán đi, hại người mình tổn đức.
Dùng bàng môn tà đạo, yêu thuật mê hoặc người,
Luật trời ắt khó dung, chết đọa ba đường khổ.
Kẻ buôn gian bán thiếu, làm hàng giả gạt người.
Tạm chiếm tiện nghi thôi, âm ty định sẵn tội.
Ép bức người lương thiện, làm kỹ nữ thanh lâu,
Dùng kế hiểm mưu sâu, lừa người dân khờ khạo,
Tội ấy trái thiên đạo, chết nào thoát ba đường.
Dục vốn là hố sâu, kẻ tham không biết chán,
Tội lớn bởi nhiều dục, họa lớn do đa cầu.
Chứng minh mình vô tội, cầu phần thắng cho mình,
Đối trước đấng thần linh, thề láo mình ngay thẳng.
Đức Phật chế năm giới, rượu là giới sau cùng,
Người ham mê rượu thịt, khó tránh sát, đạo, dâm.
Huynh đệ như tay chân, gà cùng chung một mẹ,
Môi hở thì răng lạnh, Sao nỡ giận, tranh nhau.
Trai bất trung bất nghĩa, Gái chẳng kính thuận chồng,
Gia đình không hòa khí, Gia đạo chẳng thể hưng.
Quẻ Khiêm trong kinh dịch, sáu hào đều cát tường,
Người kiêu căng đố kỵ, không phải bậc hiền lương.
Làm chồng thiếu đức hạnh, phụ bạc nghĩa vợ chồng,
Làm vợ lại vô nghì, cha mẹ chồng chẳng kính,
Khâm liệm không như lễ, cúng tế chẳng chí thành,
Tổ tiên dù đã khuất, anh linh vẫn thường quanh,
Lời của mẹ cha ban, cùng lời thầy cô dạy,
Là muốn ta nên người, tránh không làm nghịch ý.
Đời người vốn ngắn tạm, nên biết điều cần làm,
Sống làm điều vô ích, uổng một kiếp nhân gian,
Đã ôm lòng dối gạt, đâu cần đợi thân làm,
Vừa khởi tâm động niệm, tội đã ghi rõ ràng.
Thường tự mình thề thốt, nguyền mình và rủa người,
Dù thọ mạng chưa hết, ác báo sắp đến rồi,
Nếu có lòng thiên lệch, yêu ghét chẳng công bằng,
Dễ tạo sai lầm lớn, bất hòa với người thân.
Không bước qua giếng bếp, giếng vốn có vị thần,
Bếp có ngài Táo quân, xin chớ có mạn khinh,
Với thức ăn cũng vậy, không thể dẫm đạp lên,
Thân hình người cũng thế, chân không đặt lên trên.
Hổ lang tuy hung dữ, không ăn thịt con mình,
Phá thai và giết trẻ, cốt nhục chớ đoạn tình.
Gian trá và tà dâm, là hành vi ám muội,
Dù làm trong phòng tối, mắt thần vẫn sáng soi.
Cuối tháng và Ngũ Lạp, thiên thần kiểm lỗi lầm,
Dương gian nên tránh việc, ca múa động nhân tâm.
Than khóc và phẫn nộ, vốn là việc không nên,
Tránh đầu tháng đầu năm, hoặc bình minh buổi sớm.
Hướng Bắc có sao Đẩu, nơi ngự của Thần linh,
Chớ hướng về phương này, khạc nhổ đại tiểu tiện,
Bếp nhà có Táo Thần, giám sát tội lỗi người,
Không khóc, vịnh, xướng ca, đốt hương trên bếp lửa,
Củi bẩn không tinh khiết, không được dùng nấu ăn.
Thần Dạ Du ban đêm, đi tuần tra khảo sát,
Ăn mặc phải kín đáo, ngủ không để lõa lồ.
Vào những ngày bát tiết, trai giới, chuyên làm lành,
Tránh không được hành hình, và tạo thêm nghiệp sát.
Trong vũ trụ bao la, đều có thần cai quản,
Tỏ lòng thành cung kính, tránh làm các việc sau,
Khạc nhổ hướng sao băng, tay chỉ trỏ cầu vồng,
Chỉ nhật nguyệt, tinh tú, chăm chú nhìn mặt trăng.
Xuân về vạn vật sinh, kiêng tránh việc đốt rừng,
Săn bắn là tội ác, hại muôn loài sinh linh.
Tâm có điều phẫn nộ, phát tiết thóa mạ người,
Hướng phương Bắc trút giận, thần Bắc Đẩu trên trời.
Chớ vô duyên vô cớ, sát hại rắn và rùa,
Sinh mạng phải trân quý, cẩn trọng chớ sát thương.
CHƯƠNG 7: ÁC BÁO
Những việc ác kể trên, tùy tội nặng hay nhẹ,
Tư mệnh thần định đoạt, phán thọ mạng ngắn dài,
Cái chết đã gần kề, tội kia chưa trả hết,
Thì sẽ di hại đến, cả con cháu đời sau.
Dùng thế lực áp bức, đoạt tài sản của người,
Thì thân gia quyến thuộc, cũng chịu chung ác báo,
Cho đến chết mới thôi.
Nếu thọ mạng chưa hết, sẽ gặp thủy, hỏa tai,
Trộm cướp và bệnh tật, tai tiếng và kiện thưa,
Xưa hại người nửa cân, giờ phải đền tám lạng.
Giết oan mạng người khác, sẽ cảm họa binh đao,
Nhân quả vốn tơ hào, không mảy may sai chạy.
Đoạt tiền tài phi nghĩa, như ăn thịt độc vào,
Uống rượu độc giải khát, ác nghiệp tránh khỏi sao,
No nê đâu chẳng thấy, thần chết đến sẵn rồi.
CHƯƠNG 8: CHỈ RA Ý NGHĨA TINH THÂM VI DIỆU
Tâm vừa khởi niệm thiện, dù việc vẫn chưa làm,
Thần kiết tường đã thấy, bảo hộ ở kề bên.
Vừa chớm khởi niệm ác, dù việc ác chưa thành
Hung thần đã theo bên, họa hại sẽ liền đến.
CHƯƠNG 9: SÁM HỐI TỘI LỖI
Từng làm việc sai trái, Sau biết tự ăn năn,
Không còn gieo nhân ác, thiện hạnh ngày mỗi tăng,
Lâu dần việc thiện nhỏ, sẽ chứa đầy chum to,
Việc cát tường như ý, ắt sễ đến không lo,
Họa chuyển dần thành phúc, từ sám hối mà ra.
CHƯƠNG 10: GIỚI ĐỊNH
Hiền nam tử nữ nhân, mỗi ngày miệng, mắt, thân,
Đều là thiện không khác, ba năm như một ngày,
Trời sẽ ban phúc báo.
Kẻ nói, nhìn, làm ác, trong thời gian ban năm,
Một ngày tạo ba nghiệp, trời sẽ giáng họa tai.
Rõ ràng việc họa phúc, do chính mình gây nên,
Thấu rõ đạo lý trên, nên hành Thiên Cảm Ứng.
Nam Mô Thái Thanh Chơn Cảnh Thái Thượng Lão Quân Đạo Đức Thiên Tôn.